Một Lần Nữa Anh Lại Được Yêu Em
Phan_29
Trái tim đau đớn, cực khổ quá. Cô vẫn cứ hiện lên trong trí nhớ anh. Từ lần đầu tiên, khi cùng Diệp Ngọc Chi gặp cô trên đường. Bộ dáng lúc cô nhận lỗi thật sự khiến ngươi ta không sao có thể giận được. Đôi mắt kinh hỉ của cô, sự rực rỡ trên gương mặt khi trông thấy anh. Anh vẫn nhớ đôi mắt cô khi cười, sáng long lanh dường như có thể thu hết cả mọi người. Nụ cười tươi trong nắng, và những giọt nước mắt đau đớn, tủi hờn bất lực mà anh gây ra cho cô.
“ Vũ Duy, dù sao chúng tôi cũng từng đính ước. Bây giờ cô ấy không còn nữa. Đây là điều cuối cùng tôi có thể làm cho Ngạo Tuyết”
Vũ Duy khóe môi cười lên trào phúng.
“ Tiêu Chủ tịch, có lẽ anh đã quên. Lâm Ngạo Tuyết đã có một vị hôn phu mới, là tôi. Đây là công việc mà tôi nên làm. Không nhọc anh phải quan tâm”
“ Vũ Duy. Anh nên nhớ chỗ này là chỗ của tôi. Đừng quá kiêu ngạo”
“ Không nghĩ anh lại là kẻ không hiểu lý lẽ như vậy.” Vũ Duy khoang tay trước ngực. Giọng điệu vẫn như trước đây, khiêu khích vô cùng. Không nể nang hay kiêng kị ai cả. Dù cho trước mặt, là Tiêu gia, dù cho đây không phải địa bàn của mình.
Lãnh Phong khẽ nắm chặt hai bàn tay. Anh là người không thích bị kẻ khác uy hiếp.
“ Vũ Duy. Hôm nay là tang lễ của Ngạo Tuyết. Anh có thể quyền giữ im lặng, đừng thắc mắc nhiều lời. Đừng gây náo loạn tang lễ của cô ấy. nếu không tôi buộc phải mời anh ra khỏi đây”
“ Chỉ e, người nên rời khỏi đây, phải là anh. Một kẻ từng khiến cô ấy tổn thương mà vẫn còn dám đứng ở đây sao”
Nói rồi Vũ Duy mỉm cười, quay sang một vị lão nhân đang ngồi gần đó. Rất lẽ phép nói
“ Đúng không, Tiêu lão gia?”
Vị lão nhân đó, khẽ liếc nhìn Vũ Duy một hồi. Gương mặt tức giận tới trắng bệch ra, rồi khẽ nói
“ Tuy rằng Lãnh Phong với Ngạo Tuyết hôn ước không còn. Nhưng hai nhà Tiêu gia với Lâm gia vốn dĩ đã như người thân rồi. Lãnh Phong có thể coi như anh trai của Ngạo Tuyết, cháu trai của Thục Phần. Điều này không thể thay đổi được. Cậu Vũ Duy. Nếu cậu là vị hôn phu của Ngạo Tuyết. Thì mời cậu ở lại canh giữ linh vị của cô bé. Đừng làm loạn nữa. Ngạo Tuyết đã không còn. Đừng để ngay cả đám tang mà cũng không được yên”
Người ta nói, gừng càng già càng cay, quả nhiên, mấy lời nói của Tiêu lão gia, đã khiến hai người họ im bặt không nói được câu nào. Vũ Duy tuy rằng có tức giận, nhưng vì có lẽ đây là Ngạo Tuyết. Cái người đã liên tiếp khiến anh phá bỏ những nguyên tắc của mình. Thì có lẽ, thêm một lần nữa cũng không vấn đề gì.
Lãnh Phong, tuy rằng rất khó chịu Vũ Duy. Từ trước tới nay, cảm giác của anh về Vũ Duy đã không được tốt đẹp rồi. Làm sao có thể ở cùng một chỗ được… Nhưng có lẽ vì đây là đám tang của cô. Anh không dám làm náo loạn. Cũng không nên vì sự ích kỉ của mình mà khiến cô ra đi không được thanh thản. Anh đã gây ra nhiều đau khổ cho cô. Liệu nếu làm chuyên này rùm beng lên, Lâm Ngạo Tuyết có thể tha thứ cho anh không? Lãnh Phong không muốn nghĩ tới nữa.
Khi những lượt người ở nghĩa trang lần lượt ra về. Trả lời cho nghĩa trang bầu không khí yên tĩnh, vắng vẻ vốn có của nó. Cô liêu tĩnh mịch tới kì dị. Những cơn gió lặng lẽ thổi vi vu vi vu….
Lâm Ngạo Tuyết vẫn lặng lẽ ngồi trên xa taxi, cô chưa dám bước xuống. Vì sợ có người nhận ra. Ngồi ở đây, những người muốn nhìn thấy, đều đã nhìn.
Lúc nhìn thấy Lãnh Phong, trái tim cô khẽ co thắt lại. Nhìn anh bộ dáng như vậy. Cô thật sự đau lòng. Cả đám người Lâm Hà, An Lương cùng Thu Phong. Cô thật sự không dám nhìn họ, chỉ sợ không kìm nén được mà chạy ra chỗ đó. Hậu quả về sau thật khó lường. Với tính cách của Vũ Duy, biết cô lừa anh. Anh nhất định sẽ khiến cô phải hối hận. Cô không thể xuất hiện được. Nếu như mọi người nghĩ rằng cô đã chết. Thì cô cũng chấp nhận điều đó. Nếu như thế, có thể đổi được sự bình yên cho ba mẹ con cô, được ở bên nhau. Thì xin duy nhất lần này, cô là kẻ ích kỉ đi.
Thật ra, còn một điều nữa, khiến bản thân Lâm Ngạo Tuyết quyết định như vậy. Giữa Lãnh Phong, và Vũ Duy. Cô thật sự không biết chọn ai nữa rồi. Vì thế cô lựa chọn cách rời xa cả hai người đàn ông này. Cho mình, cho họ, cho cả hai đứa bé, một cuộc sống bình yên không sóng gió. Lâm Ngạo Tuyết muốn có thể có được một cuộc sống thật bình an thôi. Hy vọng đó của cô, không quá là cao sang đi.
Cuối cùng khi cô nhìn thấy hai người cuối cùng ra về. Lâm Ngạo Tuyết mới có dũng khí bước xuống. Cô đeo lên cho mình cặp mát kính đen. Có lẽ là không muốn ai nhận ra cô. Nhận ra cô đang đau buồn…..
Đặt lên mộ một bó bách hợp, cô trầm ngâm một hồi, rồi mới mấp máy môi lên tiếng
“ Mẹ….”
“ Con xin lỗi… Vì đã không thể làm quang minh chính đại đưa người đi…. Chỉ có thể lén lút như vậy. Thật sự con rất xin lỗi…..”
“ Mẹ… con biết mẹ sẽ không trách con đâu đúng không? Hai đứa cháu của mẹ rất tốt, rất ổn. Con sẽ tự lo cho mình và hai đứa nhóc. Mẹ yên tâm đi. Sau này con không thể tới thăm mẹ thường xuyên được. Mẹ đừng buồn nhé. Nếu có cơ hội trở lại đây. Con nhất định sẽ tới thăm mẹ.”
Cô khẽ rơi nước mắt. Cô vốn không thích khóc. Nhưng dạo gần đây. Lại khóc quá nhiều lần. Thật sự Lâm Ngạo Tuyết không muốn trông thấy bản thân mình yếu đuối như vậy. Cô cảm giác như, chỉ có thể rời khỏi nơi này, rời khỏi mảnh đất đau thương này. Cô mới có thể sống thật tốt. Cô muốn tới một nơi, không ai biết cô là ai, để có thể bắt đầu cuộc sống lại từ đầu cùng hai đứa nhỏ.
Sau đám tang, tuy rằng mọi thứ đều như cũ, nhưng bao trùm lên Tiêu gia và Lâm gia vẫn là một mảnh xám xịt tang thương. Không tiếng nói cười. Người trên kẻ dưới đều bớt tiếng, không ai nói ra, nhưng trong lòng họ là sự tiếc thương vô hạn.
Lâm Hà bưng một bát cháo tiến vào phòng. Cha của anh từ lúc biết tin bèn đổ bệnh không nói được một tiếng nào.
Thật ra anh biết, ông còn yêu thương vợ mình. Ly hôn năm đó là do mẹ của anh kiên quyết. Bà là người phụ nữ độc lập mãnh mẽ, không chấp nhận được chồng mình một phút chốc phản bội. Dù cho là bị kẻ khác tính kế. Hơn nữa, vốn dĩ mâu thuẫn của họ là khi ba muốn Ngạo Tuyết trở thành người của Tiêu gia, còn mẹ lại không đồng ý. Bà kiên quyết ly hôn, mang theo Ngạo Tuyết. ba tuy rằng rất đau buồn nhưng cũng không làm trái ý bà. Hơn 10 năm nay hai người họ vẫn là bạn bè tốt. Nhưng thật ra, tình cảm vẫn còn nhiều với nhau. Nhưng không ai chịu mở lời nói với nhau… thời gian trôi đi, cứ thế rồi bỏ lỡ mất……
“ Ba ăn chút gì đi?”
Ông khẽ xua tay.
“ Thôi không cần. Lâm Hà, từ giờ, Lâm gia giao lại cho con. Ba chỉ muốn được nghỉ ngơi”
Anh khẽ gật đầu. Cũng coi như là đồng ý với ông. Trong chuyện này, có rất nhiều người đau lòng, suy sụp. Không chỉ riêng ba của anh, mà còn một người nữa. Có lẽ cũng sẽ đau đớn không thôi.
Lãnh Phong vẫn như vậy, lặng lẽ giam mình trong phòng. Sau đám tang quay về, không nói được một lời, tự nhốt mình trong phòng của Ngạo Tuyết. Chỉ thật im lặng mà nhìn căn phòng của cô. Dù sau khi mất trí nhớ, căn phòng này anh đã ít khi lui tới nhưng không hiểu sao vẫn cảm giác thật sự thân quen, vẫn còn tưởng cảm giác cô đang ở đây. Trong không khí vẫn còn cảm nhận được, hơi thở của Lâm Ngạo Tuyết.
Thật sự, là đã quá muộn rồi. Cho dù bây giờ anh có làm gì, có tiếc nuối bao nhiêu, có đau khổ tới không thể sống được như thế nào, cô cũng không quay trở lại được nữa. Nỗi mất mát lớn này, dường như chính là sự trừng phạt giành cho anh. Thì ra, Lâm Ngạo Tuyết quan trọng như vậy.
Thì ra cô lại có sức ảnh hưởng lớn tới anh đến như vậy.
Hóa ra Lâm Ngạo Tuyết….. lại chính là một phần của cuộc đời anh. Một mảnh ghép quan trọng không thể thiếu được. Cho tới ngày hôm nay, rốt cuộc Lãnh Phong cũng đã phát hiện ra điều đó. Nhưng tất cả đã quá muộn không kịp được nữa rồi. Không còn có cơ hội cho anh làm lại được nữa,
Có lẽ người ta nói, những thứ là của mình, quý giá hay không? Chỉ tới khi mất đi mới biết được, nó ảnh hưởng lớn như thế nào. Hơn nữa những kí ức mơ hồ về cô, cứ xuất hiện hàng đêm trong những giấc mơ của anh, ngọt ngào nhưng tới khi thức giấc, lại chính là đau khổ vô biên. Cảm giác lại không thể nào diễn tả thành lời. Đau đớn tận xương tủy. Thống khổ vô cùng. Kí ức, như những mảnh ghép vỡ vụn hỗn độn xuất hiện trong đầu. Như một con dao hai lưỡi, có thể khiến người ta cảm thấy thật hạnh phúc ngọt ngào, nhưng rồi khi đối mặt với hiện thực tàn khốc lại là một nhát chí mạng vào tim.
Không ai có thể nói trước được điều gì? Nhưng hiện tại, Lãnh Phong có cảm giác của một kẻ bất lực, muốn nắm giữ nhưng chỉ là vô vọng. Người đã không còn nữa, anh tìm ai để bù đắp yêu thương. Anh phải làm sao với những kí ức mơ hồ về cô đây…. Ấm áp như vậy, hạnh phúc như vậy, nhưng lại bị chính tay anh hủy hoại đi.
Hối hận. Thật sự là hối hận muốn chết.
Diệp Ngọc Chi đẩy cửa đi vào, nhìn cảnh tượng trong căn phòng mà thật sự đau đớn. Một người tinh anh như Lãnh Phong, ấy vậy lại có lúc chật vật như vậy. Gương mặt phờ phạc, râu ria xuất hiện dường như khiến anh già đi mấy tuổi. Căn phòng ngập tràn mùi rượu, từ sau lúc ở đám tang về. Lãnh Phong cứ như vậy, một cái xác không hồn, giam mình trong phòng, chỉ lặng lẽ uống rượu, hết chai này tới chai khác. Không một ai dám đứng ra khuyên ngăn. Vì sợ cơn thịnh nộ như trời giáng của anh…..
Đến cả Diệp Ngọc Chi, cũng sợ hãi trước sự thay đổi mấy ngày nay của Lãnh Phong. Đặc biệt là trong đám tang trở về. Cô không rõ có chuyện gì xảy ra, lại khiến Lãnh Phong có thái độ như vậy. Lúc Lâm Ngạo Tuyết chết. Tuy rằng Lãnh Phong có đau buồn nhưng cũng không tới mức hành hạ mình như vậy. Cô ta bặm môi một lúc rồi khẽ lên tiếng
” Lãnh Phong…..”
” Đi ra ngoài…”
” Lãnh Phong, anh mấy ngày nay không ăn gì rồi. Như vậy không tốt đâu”
” Ra ngoài” Lãnh Phong lạnh nhạt lên tiếng. Dùng một thái độ lạnh như băng mà đối với Diệp Ngọc Chi. Với cô gái này, không hiểu sao, Lãnh Phong mỗi lúc một cảm thấy không được thuần khiết như lúc trước nữa.
” Lãnh Phong, cô ấy chết rồi. Dù anh có như vậy, Lâm Ngạo Tuyết cũng đâu có thể sống lại được nữa. Hơn nữa, nếu Ngạo Tuyết còn sống, sẽ không muốn nhìn thấy anh như vậy đâu?” Cô to tiếng quát lên.
Lời nói như tát thẳng vào mặt Lãnh Phong này, làm anh sững sờ. Dù vốn biết là như vậy, nhưng bản thân lại không muốn chấp nhận. Cứ giam mình trong căn phòng này. Chịu đựng tất cả mọi nỗi dày vò, đau đớn.
” Ngọc Chi, em đi ra ngoài đi. Đừng nói gì nữa.” Anh vô lực nói, không muốn đôi co với cô.
” Em để đồ ăn ở đây. Anh ăn chút gì đi” Nói xong, cô quay người ra khỏi đây,
” Ngọc Chi…. em nên dọn về nhà đi…” Lãnh Phong nhắm mắt lại. Lời nói không nhanh không chậm, trong lòng anh vốn quyết định từ lúc vội vàng chạy ra sân bay ngăn Ngạo Tuyết lại.
Nếu như anh đến sớm hơn. Nếu như anh đến kịp. Có thể cô đã không chết. Cô sẽ ở lại với anh. Sẽ không đi chuyến bay tử thần ấy.
Đau khổ, buồn bã là một chuyện. Nhưng nối hối hận, luyến tiếc này, anh biết có lẽ không bao giờ lấp đầy.
Người đã không còn. Dù anh có thế nào, làm sao cô biết được. Làm sao có thể cảm nhận được đây.
Ngạo Tuyết. Em sẽ tha thứ anh chứ.
Diệp Ngọc Chi bất động khi nghe lời tuyên bố của Lãnh Phong. Cô ta làm sao có thể chấp nhận điều đó được. Lâm Ngạo Tuyết đã chết rồi. Sau một thời gian, Lãnh Phong sẽ quên cô ta thôi. Diệp Ngọc Chi đinh ninh chắc chắn điều này.
Nhưng có lẽ là cô ta vô duyên, hoặc trời xanh không phụ lòng người. Khiến Lãnh Phong không thể nào quên đi Lâm Ngạo Tuyết, mà khiến trí nhớ của anh từ từ quay lại, rồi vĩnh viễn là yêu thương quyến luyến đến mức nhớ mãi không quên.
Trong căn phòng, Lãnh Phong lặng lẽ nhắm mắt lại. Bên tai anh văng vẳng lên tiếng nói cười của Lâm Ngạo Tuyết.
“ Lãnh Phong… Lãnh Phong…. Không nên như vậy. Trông anh thật xấu a….”
Lãnh Phong bừng tỉnh mở mắt ra. Căn phòng vẫn trống rỗng như vậy. Không có dấu vết của việc cô đã từng ở đây. Anh bỗng nhiên cảm thấy nhớ, thấy cồn cào khao khát vô cùng. Anh muốn được nhìn thấy cô, một con người bằng xương bằng thịt xuất hiện trước mặt anh. Lúc đó sẽ chẳng ngần ngại gì, ôm thật chặt, siết cô vào lòng.
Đáng tiếc, bây giờ, những gì anh muốn làm, chỉ có thể thực hiện trong mơ mà thôi……
Nhìn thật lâu vào không khí trước mắt. Sao càng lúc càng thấy ngột ngạt khó chịu thế này. Anh cảm thấy bản thân không thể thở nổi. Vội vã ra khỏi phòng mình, một đường thẳng đi tới căn phòng của Lâm Ngạo Tuyết.
Mở cửa phòng, mùi xạ hương từ đó bay ra, khiến Lãnh Phong cảm thấy thoải mái.
Nó vẫn được đóng chặt, được anh cất giữ, giấu kín như bảo vật của mình. Từ không khí tới hương thơm trong căn phòng. Dường như chưa bao giờ mất đi.
Mùi thảo mộc dịu mát, như chính con người cô vậy. Anh cứ ngây người ở trong đó. Gian phong chẳng có gì thay đổi. Duy nhất có điểm không còn.
Đó là cảnh còn người mất……….
Cả người từ từ trượt ngồi ngã nằm xuống sàn. Cố gắng tận hưởng cái cảm giác duy nhất lúc này còn an ủi được anh.
Đúng chỉ có thứ không khí duy nhất còn vương vít hơi thở của Lâm Ngạo Tuyết mới khiến anh thấy thanh thản một chút…..
Anh đã sai. Phạm một sai lầm vô cùng nghiêm trọng. Một sai lầm không thể nào cứu vãn hay sửa chữa được.
Mà có muốn sửa chữa, cũng không còn kịp nữa. Từ lúc tay Vũ Duy kia, giáng cho anh một nhát chí mạng như vậy. Lãnh Phong đã chẳng còn sức mà chống đỡ được nữa. Đám tang của hai mẹ con Ngạo Tuyết, cũng chính là đám tang trong lòng của mỗi người. Đặc biệt là với người từng có tình cảm sâu nặng với cô, cũng là người tận tay mình làm cô tổn thương tới không gì bù đắp được. Nói cho cùng, dù biện luận thế nào. Lãnh Phong cũng không thể tha thứ cho chính bản thân mình. Kể từ lúc anh bắt đầu nhớ lại, kể từ lúc Vũ Duy tới tìm anh, nói cho anh một sự thật. Khiến anh càng căm hận bản thân mình hơn.
Chương 26: Sai lầm
Thời gian liệu thật sự có thể chữa lành vết thương không?
Thời gian vốn dĩ rất đặc biệt, là chiếc đồng hồ luôn đúng giờ không bị sai một nhịp nào. Một khi nó qua đi, thường không trở lại nữa.
Có những sự việc theo thời gian cũng sẽ bị con người quên lãng, những vết thương có lẽ cũng vì thế dần dần phai nhạt…
Khi con người được hạnh phúc, họ thường hay lãng quên những tháng ngày đau khổ, không vui vẻ.
Tình yêu cũng vậy, một cuộc tình đã tan vỡ, thì sẽ có một cuộc tình khác đến, sẽ chữa lành những vết thương lòng của ngày xưa.
Nhưng có những người, sẽ cả đời chỉ yêu một người duy nhất. Không ai có thể tiến vào ngự trị trong lòng họ được.
Năm tháng dù có đổi thay thế nào, và cho dù bây giờ hạnh phúc đã mỉm cười với Tiêu Lãnh Phong, nhưng anh không thể quên những tháng ngày không có Lâm Ngạo Tuyết ở bên cạnh
Có lẽ vì không thể quên, vì từng ấy đau khổ mất mát mà khó có thể buông tay với hạnh phúc đang có. Hơn nữa chính bản thân anh cũng khó có thể chấp nhận buông tay khi mà họ đã có với nhau 2 đứa con.
Thời gian khó khăn nhất với anh, không phải là khoảng thời gian bị mất trí nhớ mà chính là sau khi Lâm Ngạo Tuyết mất đi.
Sai lầm là điều mà mỗi người đều phải mắc trong đời. Có những lỗi lầm, có thể làm lại, nhưng có sự việc một khi đã phạm sai lầm, thì nó đánh đổi bằng những tháng năm ăn năn dằn vặt day dứt không yên.
Năm đó việc anh đối xử tàn nhẫn với Lâm Ngạo Tuyết là việc khiến Lãnh Phong ăn năn nhất, hối hận nhất.
Nhớ năm đó, Lâm Ngạo Tuyết từng hỏi anh rằng, nếu một ngày nhớ lại toàn bộ mọi việc, anh có hối hận không? Có lẽ lúc đó cô gái ấy sớm thấy được sự hối hận của anh trong tương lai rồi.
Dù có bao biện thế nào, có cố gắng để cảm thông nhưng anh biết, sai lầm đó đã xảy ra, không thể làm lại.
Sai vẫn cứ là sai mà thôi. Làm tổn thương người con gái mà anh yêu thương nhất là điều Tiêu Lãnh Phong không bao giờ cho phép mình phạm phải. Nhưng cuối cùng, một kẻ như anh vẫn chỉ như những kẻ khác…..
Khoảng thời gian sau đám tang, tất cả mọi người hầu như đều đã quay về nếp sống thường nhật của mình. Dù cho có tiếc thương đau buồn đến đâu, nhưng cuộc sống này vẫn tiếp tục, chẳng ai có thể nhìn mãi về quá khứ đau thương được.
Nhưng có người vẫn không thể thoát khỏi những ám ảnh của một người.
Lãnh Phong năm đó là một ví dụ.
Cả ngôi biệt thự dường như có chút ảm đạm thế lương, không khí mọi người cũng có phần buồn bã. Dường như lâu lắm rồi, biệt thự Tiêu gia mới lạnh lẽo thiếu sức sống như vậy. Một màu xám xịt vô hình chung, bao phủ lên tất cả mọi người
Diệp Ngọc Chi không hiểu được, tại sao Lâm Ngạo Tuyết chết rồi, mà cô vẫn còn ảnh hưởng lớn tới mọi người như vậy. Trước đây, nếu cô ta còn sống, là tiểu thư của một gia đình danh giá thì kẻ dưới phải nịnh bợ là đúng. Nhưng giờ cô ta đã chết rồi, có cần tới mức đau buồn như thế không? Diệp Ngọc Chi không hiểu, cô ta có lẽ mãi mãi không thể hiểu được, bản thân cô ta đã sai lầm ở đâu.
Lãnh Phong trở về, cô ta nhận ra anh đã rất mệt mỏi, từ gương mặt, ánh mắt, cử chỉ đều thể hiện rõ điều này. Tâm cô ta cũng đau đớn, Lãnh Phong trước kia là Thiên Vũ là người cô yêu, bây giờ vẫn vậy. Cô không thể từ bỏ được, cô ta dường như muốn thay thế vị trí của Ngạo Tuyết trong biệt thự này.
“ Lãnh Phong…..”
Tiêu Lãnh Phong dường như không nghe thấy tiếng cô ta gọi, anh đi lướt qua người cô.
Nụ cười trên môi Ngọc Chi trở nên cứng ngắc…..
Chưa bao giờ Lãnh Phong lại đối với cô như vậy cả…… Điều này khiến cô ta có chút choáng váng, ngay lập tức cô quay lại, như muốn xác nhận sự việc vừa xảy ra.
Thế nhưng Lãnh Phong đã dừng lại, anh đứng đó bất động đứng một chỗ ở đó rồi đột nhiên cất tiếng
“ Cây đàn đâu?”
Khoảng không trước mắt Lãnh Phong trống vắng, anh nhớ trước đây, chỗ đó đặt chiếc piano của Ngạo Tuyết, theo thói quen ngày nào cô cũng đàn khoảng 30 phút.
Dường như khi đó, kẻ trên người dưới trong nhà đều dừng công việc của mình lắng nghe, khúc đàn của cô giống như một liều thuốc tinh thần, khiến người ta được thả lỏng thư giãn. Nhìn vẻ mặt say sưa chú tâm như nhập hồn xác vào giai điệu, giống như có ma lực vô cùng lớn, thu hút mọi người. Lúc đó dù mất trí nhớ, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự tinh tế, làm rung động lòng người của cô có thể khiến bất cứ kẻ nào say mê. Nhưng anh khi ấy chỉ nghĩ tới Ngọc Chi, không hề muốn tổn thương cô ta mà đã lãng quên nhưng cảm giác âm thầm len lỏi vào lòng của mình.
Nhìn theo ánh mắt Lãnh Phong vào khoảng trống trước mắt, Ngọc Chi bặm môi
“ Em bảo người ta vứt đi rồi”
“ Vứt rồi?”
“ Vứt….”
Lãnh Phong vô thức nhắc lại, anh nhớ tài chiếc xe tải trước cửa nhà vừa chạy đi lúc nãy….. Cảm giác vô cùng kích động
“ Sao em lại tự tiện động vào đồ ở đây?”
Ngọc Chi ngớ người trước câu hỏi này của anh, từ lúc chuyển tới đây, cô đã coi nơi đây là nhà của mình, trước giờ muốn làm gì, muốn có gì đều được, Lãnh Phong không hề ngăn cản, mà Lâm Ngạo Tuyết cũng nhún nhường vài phần, có lẽ vì thế cô ta cũng đã trở nên quá ngạo mạn. Hơn nữa lúc này, cô ta đang danh chính ngôn thuận là vợ chưa cưới của Lãnh Phong, nữ chủ nhân tương lai của nơi này
“ Lãnh Phong, cô ấy đã không còn nữa, cũng không còn gì liên quan tới anh và em. Hơn nữa đồ của người đã chết không nên giữ lại”
“ Diệp Ngọc Chi, sao em có thể ích kỉ như vậy”
“ Em ích kỉ, em vì ai chứ, em biết cô ấy chết rồi, anh sẽ không vui, em không muốn để lại những thứ liên quan tới cô ta nữa, chúng ta phải bắt đầu lại cuộc sống chứ, không thể để một người đã chết chen vào được.”
Lãnh Phong tâm lạnh, anh biết lời của Ngọc Chi nói là có lý, nhưng thủy chung vẫn không hiểu tại sao lại thấy lạnh đi trong lòng, dường như càng ngày anh càng không hiểu nổi cô nữa
“ Ngọc Chi, anh không muốn nói nhiều nữa, em bảo người ta mang cây đàn về đây”
“ Không được, em không đồng ý”
Vừa nói cô ta nắm lấy hai cánh tay Lãnh Phong, giọng có chút van nài
“ Em xin anh, Ngạo Tuyết chết rồi, những gì liên quan tới cô ấy, anh hãy vứt hết đi”
Lãnh Phong gạt tay, thật sự anh đã bị mất kiên nhẫn khi ai cứ nói rằng Ngạo Tuyết đã chết, không anh vẫn nghĩ cô còn sống. Anh không thể chịu được khi nghe thấy người ta nói rằng cô đã chết.
“ Ngọc Chi, em phải mang cây đàn về đây, đồ đạc trong gia đình này, nếu không có sự đồng ý của anh thì không được vứt hết cái gì đi cả?”
“ Tại sao chứ, em là vợ chưa cưới của anh, tương lai cũng là chủ nhân của nơi này, em chỉ muốn nơi này là kỉ niệm của anh và em, chẳng lẽ điều đó không đúng sao. Mấy ngày nay nhìn anh túc trực linh cữu cô ấy, em thấy đau lòng, anh không biết sao?”
“ Ngọc Chi….. Nơi này vốn là ngôi nhà hạnh phúc của anh và Ngạo Tuyết, cho dù em có cố gắng thế nào, thì nơi này cũng không thể thành nơi hạnh phúc của anh và em được”
Có lẽ Lãnh Phong đã hiểu được tại sao Lâm Ngạo Tuyết cứ nài nỉ anh chuyển về đây, không ở nhà của Ngọc Chi nữa, nơi này là hạnh phúc của hai người, là kí ức ngọt ngào vui vẻ của anh và Ngạo Tuyết. Lúc đó cô tin rằng, chỉ cần anh trở về nhà, thì anh sẽ nhớ ra cô, nhớ ra nơi này in dấu biết bao kỉ niệm hạnh phúc của hai người.
Chỉ tiếc hiện giờ trí nhớ của anh vẫn như một mảng tranh tối tranh sáng lung mung, những kỉ niệm chắp vá, những hồi ức vụn vặt. Nhưng tuy chỉ có từng đó kí ức, anh cũng cảm nhận được, anh yêu người con gái đó bao nhiêu. Sự tồn tại của cô đối với anh quan trọng như thế nào, từng kỉ vật của cô đáng trân trọng bao nhiêu. Đột nhiên cảm thấy, dường như Diệp Ngọc Chi thật sự không nên ở đây.
Diệp Ngọc Chi thẫn thờ ngồi xuống ghế, dường như lời nói của Lãnh Phong đã tước đi toàn bộ khí lực của cô ta. Ngước nhìn con người đang đứng đó cô lắp bắp
“ Anh…. Anh nhớ lại rồi sao?”
Lãnh Phong khẽ lắc đầu, nhớ lại ư, thật sự trí nhớ của anh chưa rõ ràng. Trong những giấc mơ của mình, vẫn có một người con gái đứng đợi anh nơi ánh sáng cuối con đường, chỉ tiếc gương mặt của cô ấy vẫn chưa rõ ràng. Chỉ thấy bàn tay cô gái nhỏ nhắn kia, đưa ra trước mắt chờ anh đi tới để nắm chặt tay cô……Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian